[Bình Tà] Dụ Hoặc / Chương 17: Sự tồn tại đặc biệt
[Bình Tà] Dụ Hoặc
  • Trương Khởi Linh chỉ im lặng đi theo sau Ngô Tà. Trời chập tối Ngô Tà bật đèn lên, căn phòng liền sáng sủa.
  • Ngô Tà
    Ngô Tà
    “Xin lỗi tôi quên để lại lời nhắn cho hai người…”
  • Trương Khởi Linh
    Trương Khởi Linh
    “Nguyên nhân là gì?”
  • Trương Khởi Linh không muốn nghe mấy lời bịa ra của Ngô Tà. Hắn cảm thấy Ngô Tà đang có phiền muộn gì đó liên quan đến hắn.
  • Ngô Tà
    Ngô Tà
    “Tiểu Ca, anh có cách thức liên lạc với chú ba không?”
  • Trương Khởi Linh
    Trương Khởi Linh
    “Không có.”
  • Ngô Tà quay đầu nhìn Trương Khởi Linh, trong mắt lộ ra chút tức giận. Nhưng Trương Khởi Linh không hề chột dạ nhìn thẳng Ngô Tà.
  • Ngô Tà
    Ngô Tà
    “Chú ba sẽ không biết chuyện tôi bị bệnh. Người tôi nói cũng chỉ có mình anh. Kế hoạch đi thành sấm là do ai dựng lên?”
  • Trương Khởi Linh
    Trương Khởi Linh
    “Tin tức cậu bệnh là do tôi phát ra bên ngoài. Nhưng người chủ động liên lạc đến là chú ba của cậu không phải tôi.”
  • Ngô Tà
    Ngô Tà
    “Tiểu Ca tôi cho anh một tiếng nói sự thật với tôi nếu không… Tôi đâm đầu vào cột nhà chết cho anh coi.”
  • Dù sao cách này cũng dùng nhiều lần rồi. Làm mình làm mẩy với gia đình, làm tình làm tội với Tiểu Ca, một khóc hai náo ba thắt cổ với Bàn Tử. Với kẻ thù hắn cũng từng kề dao vào cổ mình hâm doạ tự sát hắn còn sợ cái gì chứ?
  • Tiểu Ca tiến đến ôm lấy hắn. Chú ba hắn cho người liên lạc với chú hai và Tiểu Ca lập nên kế hoạch đi thành sấm. Mọi người đều biết Ngô Tà sẽ không để cho mọi người chết chỉ vì cứu một mình hắn. Nên chuyện này mọi người đồng loạt giấu hắn.
  • Ngô Tà
    Ngô Tà
    “Sao cả anh cũng giấu tôi chứ? Nếu anh vì cứu tôi mà có mệnh hệ gì, anh nói tôi nên làm sao? Tôi có thể tiếp tục sống như thế nào?”
  • Trương Khởi Linh ôm chặt lấy Ngô Tà.
  • Trương Khởi Linh
    Trương Khởi Linh
    “Nếu cậu chết, cậu nghĩ tôi có thể sống tiếp sao? Ngô Tà chẳng lẽ cậu không biết trong lòng tôi cậu chiếm một vị trí rất quan trọng hay sao?”
  • Nhìn đôi mắt phiếm hồng của Ngô Tà, Trương Khởi Linh thô bạo hôn lên đôi môi của hắn.
  • Ngô Tà
    Ngô Tà
    "Tiểu Ca, anh giúp tôi giải tỏa đi."
  • Ngô Tà vòng tay qua ôm lấy cổ Trương Khởi Linh. Nhìn vào quầng thâm dưới mắt hắn khiến anh có chút đau lòng.
  • Nụ hôn thô bạo mà dồn dập. Áo hắn bị anh nhanh chóng lột bỏ. Ngô Tà bị ép quay lưng về phía anh. Cổ và vai truyền đến âm thanh hôn hít. Một tay Trương Khởi Linh mân mê điểm nhạy cảm trên ngực Ngô Tà, tay còn lại bứt đứt khóa quần của hắn, nhanh chóng bắt lấy cự vật vừa mới ngẩng cao đầu kia.
  • Ngô Tà dựa vào cây cột giữa nhà thở hổn hển. Đôi chân mềm nhũn muốn ngã quỵ lại bị vòng tay rắn chắc của Trương Khởi Linh giữ lại.
  • Anh ôm hắn đặt lên giường. Trương Khởi Linh năng eo của Ngô Tà lên mạnh mẽ xâm nhập. Đau đớn khiến hắn thét lên nhưng cũng khiến hắn thanh tỉnh đôi chút.
  • Càng đau đớn hắn càng khoái cảm.
  • Ngô Tà
    Ngô Tà
    "Tiểu Ca, nhanh một chút nữa."
  • Trương Khởi Linh thương tiếc hôn lên đôi môi của Ngô Tà nhưng phía dưới vẫn đáp ứng hắn đẩy nhanh tốc độ.
  • Ngô Tà ôm lấy Tiểu Ca, há miệng cắn vào vai anh.
  • Một giọng gầm trầm thấp vang lên bên tai Ngô Tà. Dùng đau đớn thể xác để chống lại nỗi đau trong lòng. Ngô Tà điên rồi, Tiểu Ca chẳng biết vì sao lại đáp ứng hắn.
  • Đêm đó, hắn để cho bản thân phóng túng cùng anh không ngừng dây dưa trên chiếc giường nhỏ. Ngô Tà đổi tư thế ngồi trên người Trương Khởi Linh. Nhìn dáng vẻ khiêu gợi của Ngô Tà khi đưa đẩy bờ mông rắn chắc va vào đùi anh tạo ra âm thanh của sắc dục. Lúc đó chính anh cũng điên rồi mới dám khi cùng hắn miệt mài vận động xuyên đêm.
  • Sáng hôm sau, Ngô Tà không dậy nổi càng không có sức lực rời giường. Đôi chân mỏi nhừ không thể khép lại, lưng đau, toàn thân ê ẩm. Chưa kể đến mấy dấu hồng hồng tím tím trên người hắn nhiều vô số kể.
  • Trương Khởi Linh đến gặp Giải Vũ Thần và Hắc Nhãn Kính. Giải Ngữ Hoa vừa nhìn thấy Trương Khởi Linh đã lên tiếng trách móc.
  • Giải Ngữ Hoa
    Giải Ngữ Hoa
    "Ngươi nên tiết chế một chút. Sức khỏe hắn vừa mới tốt lên, vẫn cần phải nghỉ ngơi. Ta biết sức lực ngươi hơn người nhưng hắn thì không."
  • Hắc Gia
    Hắc Gia
    "Hắn cũng thương tiếc Ngô Tà, Tiểu Hoa ngươi không cần lo lắng quá."
  • Hắc Nhãn Kính đưa cho Trương Khởi Linh một quyển dạy massage. Xem ra Trương Khởi Linh cũng có thành ý. Bọn họ dự định sẽ ở lại đây vài ngày.
  • Ngô Tà sau khi được Trương Khởi Linh chính tay xoa bóp cuối cùng toàn thân cũng bớt đau nhức.
  • Hắn nằm trên giường nhìn Trương Khởi Linh đích thân đút thức ăn cho mình.
  • Ngô Tà
    Ngô Tà
    "Tiểu Ca, nếu sau này tôi già rồi mà anh vẫn sẽ trẻ đẹp như thế này. Liệu lúc đó anh có chăm sóc tôi không? Anh vẫn sẽ yêu tôi chứ?"
  • Ngô Tà cũng không nghĩ đến có một ngày bản thân lại có thể hỏi ra một câu ngu ngốc như vậy.
  • Ngô Tà
    Ngô Tà
    "Anh không cần trả lời cũng được."
  • Trương Khởi Linh đút cho Ngô Tà một muỗng cháo.
  • Trương Khởi Linh
    Trương Khởi Linh
    "Tôi vẫn sẽ bên cậu cho dù cậu còn trẻ hay già đi. Nếu cậu chết tôi thủ mộ cho cậu đến khi tàn hơi kiệt sức. Tôi sẽ chuẩn bị một quan tài đặt cạnh bên cậu. Vĩnh viễn chôn cùng một chỗ với cậu."
  • Kết quả đã nằm trong dự liệu của hắn nhưng khi nghe anh nói hắn vẫn thấy đau lòng.
  • Ngô Tà
    Ngô Tà
    "Tiểu Ca, nếu tôi chết trước anh, tôi mong anh sẽ quên tôi đi, quay về Mặc Thoát sống với gia tộc của anh."
  • Trương Khởi Linh
    Trương Khởi Linh
    "Sẽ không."
  • Trương Khởi Linh hôn lên đôi tay mảnh khảnh của Ngô Tà.
  • Trương Khởi Linh
    Trương Khởi Linh
    "Cuộc đời này của tôi cho dù biến mất cũng không có ai phát hiện ra. Không ảnh hưởng đến cuộc sống của bất cứ ai ngoài cậu. Cậu vẫn không hiểu sao Ngô Tà? Tôi tồn tại vì cậu luôn đặt tôi ở trong lòng. Nếu như không còn cậu thế giới này cũng vẫn sẽ có một Trương Khởi Linh nhưng người đó không phải là tôi. Tôi chỉ tồn tại vì cậu còn tồn tại."
  • Sự thương tiếc bao trùm lấy Ngô Tà. Người đàn ông này chính là thánh anh của Trương Gia. Kẻ sở hữu cuộc sống bất lão mà ai cũng ao ước. Nhưng chẳng ai biết sự tồn tại của anh chẳng khác nào một lời nguyền. Đau khổ tuyệt vọng và niềm khao khát của hắn chưa từng có một người nào đồng cảm.
  • Ngô Tà
    Ngô Tà
    "Tôi hiểu rồi. Tôi chỉ muốn nói là… Tiểu Ca, tôi yêu anh."
  • Trương Khởi Linh cọ má mình vào tay Ngô Tà.
  • Trương Khởi Linh
    Trương Khởi Linh
    "Tôi cũng muốn nói với cậu. Ngô Tà, tôi yêu cậu."
14
Chương 17: Sự tồn tại đặc biệt